NEJM – Hiểu về điều trị quá mức — Bài học từ một thử nghiệm lâm sàng

Tin tức

NEJM – Hiểu về điều trị quá mức — Bài học từ một thử nghiệm lâm sàng

Tác giả Beth Ciavaglia

CREATOR: gd-jpeg v1.0 (using IJG JPEG v80), quality = 90?

Trong Nền tảng dành cho bệnh nhân này, Beth Ciavaglia chia sẻ kinh nghiệm của cô trong thử nghiệm REaCT ZOL mới hoàn thành gần đây — một thử nghiệm nhãn mở, ngẫu nhiên về một liều zoledronate một lần duy nhất so với liều zoledronate tiêu chuẩn, cứ sau 6 tháng cho người lớn bị ung thư vú. Cô chia sẻ quan điểm của mình về quyết định tham gia thử nghiệm.

Tôi được chẩn đoán mắc ung thư vú giai đoạn 3, cấp độ 3, 2 tuần trước sinh nhật lần thứ 40 của tôi.

Khi lần đầu tiên được chẩn đoán mắc ung thư, tôi nghĩ rằng mình muốn tất cả các phương pháp điều trị, thậm chí có thể là thêm các phương pháp điều trị! Tôi muốn có tiệc buffet để lựa chọn can thiệp điều trị thỏa thích!

Tôi nghĩ rằng các thử nghiệm lâm sàng là dành cho các nghiên cứu khám phá các loại thuốc hoặc can thiệp mới. Tôi nghĩ rằng chúng chỉ dành cho những người không khỏe hơn và cần một phương pháp điều trị triệt để để cứu mạng họ.

Mục tiêu của thử nghiệm mà tôi được yêu cầu tham gia là để xem liệu những bệnh nhân ung thư vú có thể có kết quả tốt trong thời gian dài (ít tác dụng phụ hơn, không tái phát ung thư) bằng cách dùng ít thuốc có tên là axit zoledronic hay Zometa. Axit zoledronic thường được dùng một lần sau mỗi 6 tháng, trong khoảng thời gian 3,5 năm. Thử nghiệm mà tôi tham gia sẽ phân loại bệnh nhân thành hai nhóm — một nhóm sẽ dùng thuốc một lần và nhóm còn lại sẽ dùng thuốc theo số lần tiêu chuẩn, tức là bảy lần.

Tôi nhớ rất rõ mình đã được yêu cầu tham gia thử nghiệm REaCT ZOL. Tôi đã có một cuộc hẹn kiểm tra tiêu chuẩn với bác sĩ ung thư của mình. Lúc này, tôi đã hoàn thành các phương pháp điều trị tích cực nhất của mình: hóa trị, phẫu thuật và xạ trị. Chúng tôi đã kết thúc cuộc trò chuyện và anh ấy cho tôi biết trợ lý nghiên cứu của anh ấy sẽ đến để giải thích về một thử nghiệm lâm sàng mà tôi có thể muốn đăng ký.

Trợ lý nghiên cứu đã giải thích về thử nghiệm, nhưng tôi nhớ mình đã cảm thấy bối rối. Ban đầu, tôi cảm thấy rằng nếu tôi được phân loại vào nhóm liều một lần, tôi sẽ mất đi sự chăm sóc quan trọng. Nếu phương pháp điều trị hiện tại là tiêu chuẩn chăm sóc, tại sao tôi lại muốn ít hơn? Tôi đã từ chối tham gia.

Sau khi tôi từ chối, bác sĩ ung thư của tôi đã quay lại và giải thích theo cách khác. Ông ấy nói rằng xu hướng trong các phác đồ điều trị là điều trị quá mức và chúng ta không biết một người cần điều trị ít hơn bao nhiêu. Nghiên cứu có xu hướng tập trung vào việc bao nhiêu là quá nhiều và ít hơn vào việc cần bao nhiêu để có được hiệu quả tích cực tương tự.

Điều này có ý nghĩa với tôi. Tôi đã dừng hóa trị tân bổ trợ sớm một đợt, theo yêu cầu của tôi. Tôi đã rất suy sụp, mệt mỏi. Tôi đã không thể tiến hành đợt thứ sáu theo kế hoạch do xét nghiệm máu của mình. Trong khi chờ đợi đợt đó được lên lịch lại, tôi đã gặp bác sĩ ung thư của mình và hỏi liệu việc dừng sớm một đợt có ảnh hưởng đến tỷ lệ tái phát chung của tôi không.

Ông giải thích rằng hóa trị là phương pháp điều trị có tác dụng giảm dần. Ông ủng hộ quyết định dừng lại của tôi. Tôi sẽ luôn nhấn mạnh đây là khoảnh khắc tuyệt vời của việc chăm sóc theo chỉ đạo của bệnh nhân, nhưng cũng là khoảnh khắc dạy tôi rằng tôi cần phải ủng hộ và đặt câu hỏi. Mặc dù đã đi chệch khỏi kế hoạch điều trị ban đầu, nhưng bệnh lý sau phẫu thuật của tôi cho thấy tôi đã có phản ứng bệnh lý hoàn toàn. Điều này có nghĩa là không tìm thấy ung thư trong mô được lấy để cắt bỏ vú — hóa trị đã tiêu diệt được tất cả. Với khối u ban đầu của tôi là 10 cm, đây thực sự là một kỳ tích.

Tôi đã thay đổi quyết định và đồng ý tham gia thử nghiệm; trợ lý nghiên cứu ngượng ngùng quay lại để tôi ký giấy tờ. Bài học ở đây là điều cực kỳ quan trọng là người đề xuất thử nghiệm lâm sàng cho bệnh nhân phải có khả năng đưa ra lời giải thích toàn diện về “lý do”.

Bây giờ, tôi không nói rằng bất kỳ bệnh nhân nào cũng nên bị ép buộc, nhưng khi biết rằng tâm lý điển hình của bệnh nhân là hướng đến nhiều phương pháp điều trị hơn là ít hơn, điều quan trọng là phải đề cập đến vấn đề an toàn và đạo đức khi giải thích bất kỳ nghiên cứu nào.

Thứ hai, thông tin sẽ luôn được tiếp nhận tốt hơn nếu nó đến từ một người mà bạn tin tưởng. Tôi đã có mối quan hệ tốt đẹp với bác sĩ ung thư của mình — tôi tin rằng ông ấy cảm thấy điều này an toàn cho tôi.

Tôi được phân ngẫu nhiên vào nhóm chỉ được dùng thuốc một lần. Sự hoảng loạn xảy ra! May mắn thay, ngày điều trị đã đến. ĐD truyền dịch đã cảnh báo tôi rằng thuốc có thể gây ra các tác dụng phụ giống như cúm, nhưng chúng sẽ không kéo dài và nhẹ.

Thật không may, đây không phải là trải nghiệm của tôi. Sau khi được truyền dịch tại đơn vị hóa trị (một nơi mà tôi không muốn quay lại), tôi về nhà nghỉ ngơi. Giữa đêm, tôi thức dậy trong tình trạng run rẩy. Hãy nghĩ đến cảm giác ớn lạnh khi bị cúm, nhưng tệ hơn khoảng 10 lần. Tôi nhớ mình đã tự hỏi liệu mình có bị dị ứng với thuốc không. Cuối cùng, nó đã qua, nhưng tôi cảm thấy khó chịu trong khoảng ba ngày.

Trợ lý nghiên cứu đã gọi điện cho tôi vào tuần sau để kiểm tra, và tôi nói với cô ấy rằng những tác dụng phụ đó đã không được báo cáo đầy đủ. Đột nhiên, tôi thấy vui vì được tham gia nhóm can thiệp một lần!

Bốn năm sau, tôi vẫn khỏe. Không tái phát. Tôi vẫn đang trong quá trình thử nghiệm và sẽ được kiểm tra thêm một lần nữa để xem tình hình sức khỏe tổng thể của tôi như thế nào và liệu có bất kỳ tác dụng phụ lâu dài nào phát sinh từ thuốc hay không.

Cuối cùng thì chất lượng cuộc sống là tất cả những gì bạn cần. Mục tiêu của bạn khi sống sót sau một căn bệnh không chỉ là sống sót, mà còn là lấy lại một số nét tương đồng với những gì bạn đã có trước đây. Tôi nghĩ rằng các thử nghiệm thực tế như thế này là một bước tiến lớn trong việc đặt bệnh nhân lên hàng đầu. Sau tất cả những gì tôi đã trải qua, tôi rất vui khi có cơ hội được chịu đựng ít hơn và thậm chí có thể giúp những người khác cũng làm như vậy.

Trích NEJM Evid 2024;3(10)

DOI: 10.1056/EVIDpp2400269

VOL. 3 NO. 10 Copyright © 2024

Leave A Comment