Câu chuyện về sự quá tải ở khoa Cấp cứu và an toàn người bệnh qua lời kể của 1 điều dưỡng cấp cứu tại Anh.
Câu chuyện bắt đầu như sau:
Tôi đã làm trong 25 năm và có nhiều kinh nghiệm đáng kể trong nhiều chuyên khoa bao gồm ICU và tim mạch. Tôi tự coi mình là người kiên cường và tự tin để đảm nhận hầu hết các vai trò điều dưỡng. Hiện tại, tôi làm việc trong một vai trò không phải lâm sàng; tuy nhiên, gần đây tôi được yêu cầu hỗ trợ tại khoa cấp cứu tại bệnh viện của mình để giảm bớt áp lực.
Tôi nghĩ rằng điều quan trọng là làm việc theo ca ở các chuyên khoa khác nhau vì điều đó giúp tôi nhận thức được những thách thức mà nhân viên tuyến đầu đang phải đối mặt. Tôi rất mong được làm việc trong một nhóm lâm sàng một lần nữa.
Tôi là một ĐD giàu kinh nghiệm và luôn cảnh giác với nhu cầu của bệnh nhân, nhưng hôm qua tôi đã phải làm việc ở quá nhiều hướng đến mức không thể chăm sóc tốt cho bất kỳ ai, ngay cả ở mức cơ bản.
Khi đến khoa cấp cứu, tôi được phân công làm việc ở hành lang. Khoa đã quá tải. Có 70 bệnh nhân ở khu vực “có thể ngồi” và tất cả các ô đều kín, kể cả phòng hồi sức. Không gian vật lý duy nhất còn trống là hành lang.
Vào đầu ca làm việc của tôi, có 4 bệnh nhân nằm trên băng ca. Điều dưỡng hành lang đã có từ lâu và thật không may, nó đã trở thành một sự kiện diễn ra hàng ngày khi nó thực sự chỉ nên được sử dụng trong những trường hợp đặc biệt.
Ca làm việc này đã chứng minh rõ ràng các vấn đề về an toàn bệnh nhân liên quan đến việc chăm sóc hành lang và những khó khăn mà nó gây ra cho nhân viên khi cố gắng cung cấp dịch vụ chăm sóc an toàn, tận tâm.
Thực tế này hiện đang diễn ra tại hầu hết các khoa cấp cứu ở Vương quốc Anh, hàng ngày và đã diễn ra trong nhiều năm. Đây là một vụ bê bối an toàn thầm lặng.
ĐÂY là bức ảnh gây sốc cho thấy cảnh những bệnh nhân – bao gồm một phụ nữ 94 tuổi – xếp hàng trên xe đẩy trong khi chờ được điều trị tại một bệnh viện NHS.
Môi trường
Tôi có thể nói gì? Đó là một hành lang. Nó hẹp và dài. Hành lang cụ thể này có cửa ra vào xe cứu thương ở một đầu, liên tục mở và đóng để cho các đội cứu thương ra vào. Cứ vài phút, cửa đôi lại mở ra để cho các đội cứu thương vào cùng với bệnh nhân tiếp theo. Khi cửa mở, một luồng không khí lạnh cùng với bụi từ đường bên ngoài ùa vào. Vào ngày đặc biệt này – đó là tháng Hai… và trời lạnh cóng.
Cách bố trí của khoa khiến trẻ em đi xe cứu thương phải đi qua hành lang và chứng kiến những cảnh tượng mà không trẻ em nào được phép chứng kiến.
Khu vực này hẹp. Bạn chỉ có thể để vừa một xe đẩy ở mỗi bên hành lang. Đường đi giống như một khúc cua gấp, bạn cần phải luồn lách qua các bệnh nhân, người thân, thiết bị để đến nơi bạn cần đến. Không thể đi từ đầu này đến đầu kia trong vòng chưa đầy 30 phút. Bạn sẽ bị bệnh nhân, người thân hoặc nhân viên chặn lại để nhờ giúp đỡ. Giúp kiểm tra thuốc, di chuyển bệnh nhân, đưa bệnh nhân đi vệ sinh… danh sách cứ dài ra. Vì vậy, bạn cần cân nhắc hậu quả:
Bạn có đi ngang qua mọi người để hoàn thành nhiệm vụ hiện tại của mình, phớt lờ họ hoặc đưa ra lý do tại sao bạn không thể giúp không? Hay bạn giúp mà không làm ảnh hưởng đến nhiệm vụ hiện tại của mình, khiến nó bị chậm trễ? Bất kể bạn chọn cách nào thì cuối cùng bạn cũng sẽ cảm thấy như thể mình đã không hoàn thành tốt công việc của mình. Giống như đang ‘chạy thử thách’ vậy.
Hôm qua, một người đàn ông cần phải đo điện tâm đồ (ECG) nhưng tôi không thể hoàn thành trong sáu giờ. Đó là khoảng thời gian không thể chấp nhận được, và ECG cho thấy nhịp tim không đều cần phải điều trị ngay lập tức. Vì tôi không thể sử dụng máy theo dõi tim trong hành lang do thiếu điện, thiết bị và không gian, tôi phải đặt anh ấy vào một đầu dò oxy để ít nhất có thể theo dõi liên tục mạch đập của anh ấy. Không có đủ sức chứa trong phòng hồi sức cho bệnh nhân này.
Hai bệnh nhân trong hành lang đang thở oxy và vì không có hệ thống oxy tường trong hành lang nên họ phải dùng bình oxy. Tôi nhận thấy một bình bị yếu và yêu cầu một nhân viên khuân vác thay bình. Tuy nhiên, sau đó tôi thấy bệnh nhân kia trông rất không khỏe và bối rối. Bình oxy của họ đã cạn kiệt hoàn toàn. Tệ hơn nữa, tình trạng tương tự cũng xảy ra với chính bệnh nhân này sau đó trong ca trực, vì bình oxy thay thế mà tôi được cấp chỉ đầy một phần. May mắn thay, bệnh nhân vẫn ổn, nhưng đó chỉ là tình cờ. Hậu quả có thể còn tệ hơn nhiều.
Có quá nhiều việc phải làm. ĐD phân loại NB [triage] cũng được kỳ vọng sẽ chăm sóc bệnh nhân, tức là làm 2 công việc cùng một lúc.
Một là vai trò chính là phân loại bệnh nhân và đưa họ đến khu vực thích hợp của khoa cấp cứu, nhưng sau đó họ cũng được kỳ vọng sẽ chăm sóc bệnh nhân ở hành lang.
Ưu tiên của chúng tôi được cho là quan sát và cấp thuốc, nhưng ngoài ra còn vô số nhiệm vụ khác, như nói chuyện với các thành viên trong gia đình đang tức giận hoặc lo lắng, cố gắng tìm không gian riêng tư để thực hiện việc chăm sóc và theo dõi xem tất cả bệnh nhân đang ở đâu và ai.
Đây có lẽ là một trong những khía cạnh khó khăn nhất của việc chăm sóc ở hành lang—khó khăn trong việc xác định và theo dõi bệnh nhân.
Mọi người liên tục được di chuyển ra vào, vì vậy người ở giường thứ ba có thể trở thành người ở giường thứ hai vào thời điểm bạn hoàn thành nhiệm vụ và nhìn lên. Đó là một rủi ro an toàn thực sự và chúng tôi phải cảnh giác rằng chúng tôi đang điều trị và dùng thuốc cho đúng người. Chỉ có hai máy tính khả dụng, được ĐD triage và ĐD làm xét nghiệm máu sử dụng, vì vậy không có nơi nào để các ĐD khác kiểm tra tiền sử hoặc thuốc của bệnh nhân.
Con Người
Việc giữ gìn sự riêng tư và đảm bảo quyền của NB đối với bệnh nhân cũng khó giải quyết – cả về mặt thực tế và đạo đức. Thông thường, chúng tôi cần thực hiện điện tâm đồ, bao gồm việc cởi bỏ quần áo ở phần trên cơ thể. Người ta cho rằng phải có một căn phòng dành riêng cho việc này, nhưng thường thì phòng đó đã có người khác đang cần – bệnh nhân sức khỏe tâm thần, thành viên gia đình hoặc phụ nữ vừa sảy thai.
Sau đó, nhiệm vụ này phải được hoàn thành ở hành lang. Các màn hình mà chúng tôi có không cung cấp bất kỳ sự riêng tư nào và điều này khiến bệnh nhân cảm thấy bị phơi bày, dễ bị tổn thương và lạnh lẽo.
Một ví dụ khác liên quan đến sự thiếu tôn nghiêm này xảy ra khi ống thông tiểu của bệnh nhân bị tràn vì không được đổ hết. Bệnh nhân nằm trên một chiếc xe đẩy hẹp với một tấm nệm mỏng và bị ướt rất nhiều. Tôi không thể chăm sóc cá nhân cho bệnh nhân. Không đủ không gian, không có sự riêng tư và không có nước nóng dễ tiếp cận. Khi tôi nhận được sự hỗ trợ từ nhân viên để giúp tôi thay quần áo cho bệnh nhân, bệnh nhân đã nằm trong quần áo và khăn trải giường ướt suốt cả buổi sáng—4 giờ. Đây là dịch vụ chăm sóc điều dưỡng cơ bản mà tôi không thể thực hiện.
Không có đủ không gian cho những chiếc giường phù hợp ở hành lang và vì bệnh nhân quá yếu để ngồi trên ghế ở đây, họ được giữ trên xe đẩy. Họ có thể rất khó chịu. Bệnh nhân có thể nằm trên những chiếc xe đẩy này trong hơn 12 giờ và tấm nệm xốp mỏng không đủ để bảo vệ bệnh nhân khỏi tổn thương do áp lực. Nếu không có dịch vụ chăm sóc điều dưỡng cơ bản như thay đổi tư thế—những bệnh nhân này có nguy cơ cao bị tổn thương do áp lực, đây là tác hại có thể phòng ngừa được.
Một bệnh nhân sức khỏe tâm thần đang bị suy sụp, được 4 nhân viên an ninh bao quanh, ngay lối vào khoa Cấp cứu trẻ em. Bệnh nhân đang trong cơn khủng hoảng—anh ta chửi thề và la hét, và đã xé toạc lan can khỏi tường. Anh ta đã cố gắng sử dụng nó như một vũ khí trước khi nó bị nhân viên an ninh gỡ bỏ.
Thức ăn và đồ uống là một vấn đề khác. Xe đẩy thức ăn có đi qua, nhưng bệnh nhân trên hành lang thường bị bỏ sót, đôi khi vì họ đang đi xét nghiệm, nhưng thường xuyên hơn là vì nhân viên phục vụ không chắc chắn liệu mỗi bệnh nhân có thể có thức ăn hay không và không thể tìm thấy NVYT để hỏi. Vì vậy, theo quan điểm của nhân viên, quyết định rủi ro thấp nhất là không cho bệnh nhân gì cả. Hôm qua, đơn giản là không có đủ thức ăn cho tất cả bệnh nhân vì chúng tôi có hơn 150 bệnh nhân trong khoa cấp cứu.
Điều gì xảy ra khi hành lang quá đông?
Hôm qua chúng tôi quá đông đến nỗi tôi thấy một bệnh nhân được điều trị một nửa trong khoa và một nửa trong bãi đậu xe. Đầu và thân của họ nằm ngoài ngưỡng cửa của cửa đôi vào bãi đậu xe. Nhân viên y tế phải điều trị cho bệnh nhân cùng với các bác sĩ bệnh viện. Trong khi các ĐD cố gắng chen chúc bệnh nhân trong các hành lang và hốc xung quanh khoa cấp cứu, thì ngày càng có nhiều bệnh nhân đến. Chúng tôi đang chiến đấu trong một trận chiến thất bại.
Hành lang không phải là khu vực lâm sàng. Đây là một hành lang. Nó không được thiết kế để chăm sóc bất kỳ bệnh nhân nào trong bất kỳ khoảng thời gian nào. Nó thiếu cơ sở hạ tầng cơ bản như ổ cắm điện và bệnh nhân không có chuông gọi để yêu cầu trợ giúp. Không có oxy tường, không có hệ thống hút áp lực, vì vậy người ta phải dựa vào bình oxy và máy hút khẩn cấp trên xe đẩy hồi sức sẽ được sử dụng trong trường hợp khẩn cấp.
Khoa cấp cứu có đủ thiết bị cho số lượng bệnh nhân mà họ được giao nhiệm vụ chăm sóc. Về thiết bị, ý tôi là tủ thuốc, camera quan sát, máy monitor theo dõi nhịp tim, máy khử rung tim, nhiệt kế, máy đo đường huyết, xe đẩy lấy máu, ghế, xe đẩy, thiết bị cầm tay (xét nghiệm tại điểm chăm sóc/thông tin bệnh nhân), máy tính để truy cập hồ sơ sức khỏe, điện thoại, ổ cắm điện, cơ sở rửa tay và nhà vệ sinh.
Toàn bộ ca làm việc là một cuộc chiến để đi tìm và giữ thiết bị. Nếu bạn quay lưng lại trong 5 phút, máy monitor sẽ bị mượn đi. Nhiều thời gian đã dành cho việc tìm kiếm thiết bị hoặc di chuyển bệnh nhân đến gần ổ cắm điện hơn để có thể cắm máy ECG.
Tổ chức
Các ca điều dưỡng hành lang thường được cung cấp như ca trực, nhưng không ai muốn làm vì các ĐD cho rằng ca trực này có rủi ro.
Họ lo rằng họ có thể mắc lỗi và mất PIN. Họ biết rằng việc chăm sóc bệnh nhân không được tối ưu và điều này làm giảm tinh thần làm việc—tốt nhất là bạn nên tuân thủ giờ làm việc được phân bổ, tại sao lại làm việc ở hành lang khi bạn chỉ có thể chăm sóc tối thiểu?
Cần phải thay đổi điều gì?
Những gì tôi trải qua ngày hôm qua là một tình huống không thể chấp nhận được đối với bệnh nhân, người thân, nhân viên y tế, bác sĩ, chuyên gia y tế liên quan và ĐD.
Nếu điều dưỡng hành lang vẫn tồn tại, chúng ta cần nhận ra những thách thức đáng kể và độc đáo mà nó đặt ra. Điều đó liên quan đến việc cơ quan quản lý chúng tôi NHS đầu tư vào việc cung cấp dịch vụ này một cách an toàn nhất có thể như một chuyên khoa mới.
📌Điều chúng ta thực sự cần là đầu tư vào dịch vụ chăm sóc xã hội và sức khỏe tâm thần để mọi người không phải vào khoa cấp cứu khi họ không cần phải ở đó. Có rất nhiều vấn đề được giải quyết tốt hơn nhiều ở các cơ sở khác. Điều đó không tốt cho cá nhân và gây ra thảm họa cho hệ thống chăm sóc sức khỏe.
Có một người đàn ông ở hành lang đã rất im lặng suốt cả ngày. Gần cuối ca làm việc của tôi, anh ta hét lên rằng nơi này là “địa ngục trần gian”, và tôi không thể không đồng ý với anh ta.
Tôi lái xe về nhà sau ca làm việc của mình trong tình trạng đói, khát, mệt mỏi và suy sụp—đây là lần chăm sóc tồi tệ nhất mà tôi từng trải qua trong toàn bộ sự nghiệp của mình.
Tác giả của bài viết này muốn được ẩn danh.
Trích https://www.pslhub.org/learn/improving-patient-safety/stories-from-the-front-line/florence-in-the-machine/a-silent-safety-scandal-a-nurse%E2%80%99s-first-hand-account-of-a-corridor-nursing-shift-r10997/